Nhà thơ Phan Thị Hồng Lĩnh, bút danh Hồng Lĩnh sinh năm 1978 tại Quảng Bình, nghề nghiệp kinh doanh. Với tâm hồn lãng mạn, Hồng Lĩnh luôn hoà mình vào thiên nhiên để cảm nhận vẻ đẹp của mây trời hoà quyện với cuộc sống. Những tác phẩm của Hồng Lĩnh giàu cảm xúc với ngôn từ nhẹ nhàng, giản dị nhiều sắc màu sinh động và thanh âm trong sáng, nghệ thuật đa dạng, Hồng Lĩnh luôn thổi vào hồn thơ bằng nhiều câu từ thăng trầm lãng mạn đậm chất nhân văn. Mong muốn những bài thơ của mình sáng tác có thể góp phần lan tỏa tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống, ca ngợi vẽ đẹp của quê hương đất nước và khơi dậy niềm tự hào dân tộc, mang đến những hương vị và thi vị kỳ diệu cho tình yêu đôi lứa. Qua đó, nuôi dưỡng cảm xúc làm đẹp cho đời và làm đẹp cho chính tâm hồn mình. xin trân trọng giới thiệu những bài thơ hay của nữ tác giả.

MÙA HOA THÁNG BA

Thơ Hồng Lĩnh

Tháng ba về anh có nhớ em không?

Hoa gạo nở nhuộm hồng từng con phố

Chiều không anh lang thang qua miền nhớ

Có mùa hoa rực rỡ cháy trong em!

Tháng ba về nơi ấy có bình yên ?

Đem yêu thương em dệt lên trời thẳm

Anh thấy không mận vào mùa nở trắng

Anh không về phố vắng buồn ngẩn ngơ!

Tháng ba về em dệt mộng vào thơ

Như tầm xuân đang đợi chờ ngày nắng

Chút vội vàng thời gian qua thầm lặng

Đợi anh về mình lại ngắm mùa hoa!

Tháng ba về em lại hát tình ca

Ai chờ ai giữa mùa hoa mận nở

Gió theo mây băng qua miền cách trở

Đợi anh về thương nhớ mãi tháng ba!

MÙA ĐÔNG Ở LẠI

Thơ Hồng Lĩnh

Anh đi rồi mùa đông ở lại

Chiều buồn như những buổi chiều xưa

Trong mắt em xa xăm buồn có phải

Hay tại trời vừa đỗ cơn mưa

Dấu môi nào in trong miền nhớ

Phiến lá vàng bay giữa không trung

Mùa thương ấy còn trong nhịp thở

Người ra đi bến lạnh vô cùng

Kỷ niệm xưa còn vương chi mãi

Màu rêu phong phai áo em hồng

Anh xa em mùa đông ở lại

Cánh hoa nào trôi giữa dòng sông

VÀNG THU ĐỢI CHỜ

Thơ Hồng Lĩnh

Nắng chiều lấp lánh trên sông

Mùa thu vàng cả cánh đồng đơm hoa

Áng mây phủ bóng chiều tà

Gần trong giây phút lại xa nhau rồi

Đong từng giọt nhớ chơi vơi

Cánh thiên di mỏi bên đời hợp tan

Bước em về giữa thu vàng

Hoàng hôn trải nắng nhuộm ngang chân trời!

Vắng anh ngày cũng buông lơi

Khúc trầm lạc giọng buông lời thở than

Đường tơ lỗi nhịp cung đàn

Vườn xưa thay lá nở ngàn cánh hoa

Đêm thu vằng vặc trăng ngà

Sao khuya lấp lánh sương sa bụi mờ

Ru tình dưới ánh trăng mơ

Gối lòng nhau một đợi chờ nhớ thương!

HƯƠNG CỎ

Thơ Hồng Lĩnh

Anh gửi em chút hương cỏ nồng nàn

Để mùi vị tỏa lan căn phòng nhỏ

Từ xa thẳm nhưng tình anh trong đó

Mơn man hoài làn môi đỏ yêu thương!

Em gửi anh một chút nắng chiều vương

Để dệt mộng ngày tương phùng hạnh ngộ

Niềm hạnh phúc có anh là bến đỗ

Hương tình yêu nói hộ tấm lòng em!

Hoàng hôn buông con phố nhỏ êm đềm

Ánh trăng ngã bên thềm nơi hò hẹn

Hương cỏ nồng mùi nắng mai đan quyện

Trao yêu thương ta nguyện mãi giữ gìn!

MÙA XUÂN YÊU THƯƠNG

Thơ Hồng Lĩnh

Ban mai lấp lánh giọt sương

Nắng xuyên qua lá soi đường em đi

Chồi non xanh biếc thầm thì

Vần thơ đan chút tình si thơm nồng

Mùa Xuân tỏa ngát hừng đông

Tóc em bồ kết chạm lòng ta say

Xuân về uống giọt mưa bay

Bồng bềnh mây trắng nâng ngày dài thêm

Trong mơ khát cháy môi mềm

Say mùa lá ngủ bên thềm hoa rơi

Tơ duyên nhuộm thắm mây trời

Đẹp như áo gấm em phơi hiên nhà

Vi vu tiếng sáo ngân nga

Từ em hoa nắng điệu đà đong đưa

Yêu thương biết nói sao vừa

Mùa Xuân khoe sắc thêu thùa lòng ai!

BÌNH YÊN EM VỀ

Thơ Hồng Lĩnh

Sáng nay thức giấc

cà phê một mình

Đàn chim ríu rít

Hoà vang sân đình

Dòng sông lặng lẽ

Cho em soi hình

Em hong đời mình

Trong ánh bình minh

Ban mai thức giấc

Nhìn quanh một vòng

Mùa Xuân khoe sắc

Màu nắng thêm hồng

Vần thơ em viết

Làm ai xao lòng

Em ngồi đếm lá

Xếp thành mênh mông

Mùa Xuân lấp lánh

Giọt sương trên cành

Nụ hoa vừa hé

Làn gió trong lành

Tóc em bồng bềnh

Bay giữa trời xanh

Khoảng trời hoa nắng

Ngày qua nhẹ nhàng

Mùa Xuân vừa ghé

Mây trôi về ngàn

Bình yên em nhé

Tình về thênh thang

Bình yên em nhé

Mình đón Xuân sang.

NỔI NHỚ MÙA ĐÔNG

Thơ Hồng Lĩnh

Và bây giờ mùa đông ở quanh em

Hàng thông xanh phủ thêm rèm tuyết trắng

Lấy chiếc áo len ngày nào anh tặng

Em mặc vào vẩn thiếu vắng một vòng tay!

Trời trở gió và lạnh buốt đêm nay

Chiều cuối năm một mình em ra phố

Chiếc áo len không ấm bằng hơi thở

Anh quàng vai khuya đưa bước em về!

Đêm đông dài sương đẫm buốt tái tê

Giữa bộn bề lối về tấp nập quá

Góc phố thân quen bỗng trở thành xa lạ

Quán vắng nhạt nhòa trên phố đông người qua!

Bài thánh ca buồn văng vẳng nơi xa

Nghe da diết từng lời ca ngân vọng

Hoài niệm về một chuyện tình thơ mộng

Dẫn lối em về trong đêm tối mùa đông!

Ngôi sao khuya lẽ bóng có chạnh lòng?

Sao cô đơn giữa mênh mông trời rộng

Sao nhớ ai mà đêm dài trông ngóng?

Nhớ thương người người có nhớ mình không?

Đêm về khuya nghe rõ tiếng tơ lòng

BÀI THƠ TÌNH KHÔNG DÁM GỞI

Thơ Hồng Lĩnh

Em viết bài thơ tình gởi gió

Khi chiều buông tắt ánh bình minh

Nắng dỗi hờn chẳng thèm thắm đỏ

Gán cho em tội chẳng chung tình

Rồi một ngày nắng không trở lại

Mùa đông buồn nhuộm tím hoa sim

Rồi một ngày cành cây khắc khoải

Đông lang thang khắp nẻo đi tìm

Em viết bài thơ tình gởi nắng

Hoàng hôn buồn lẳng lặng ra đi

Biển khóc nhiều từ đó biển mặn

Xô ngả nghiêng sóng tội tình gì

Em chẳng dám viết thơ tình cho biển

Sợ thuyền đau bỏ bến xa khơi

Em chẳng dám viết thơ tình gởi sóng

Sợ triều dâng tan nát một đời

Thôi anh nhé em xin giữ lại

Bài thơ tình trong trái tim em

Để tình yêu muôn đời thắm mãi

Mùa Xuân sang ngày tháng êm đềm

THU TRONG EM!

Thơ Hồng Lĩnh

Em đi giữa mùa thu

Cali phố sương mù

Cái lạnh miền viễn xứ

Ru tình vào thiên thu!

Góp nhặt từng phiến lá

Có gì trong sương đêm

Những cánh hoa nghiêng ngả

Thu về trong mắt em

Áo lụa bay trong gió

Lả lướt những đường tơ

Ôm một bờ vai nhỏ

Gió theo mùa ngẩn ngơ!

Dấu gì trong hương cỏ

Để anh mãi đi tìm

Em gởi gì trong gió

Rung động một trái tim

Khúc dương cầm ngân vọng

Chiều xưa em qua đây

Ngả nghiêng lòng dậy sóng

Chạm vào thu nồng say!

Dốc tình nơi hò hẹn

Khóm cúc đẹp lạ thường

Kỷ niệm ngày em đến

Đợi chờ cả mùa thương!

HOA VÀNG MẤY ĐỘ

Thơ Hồng Lĩnh

Anh đi bỏ lại hoa vàng

Mùa thu ngơ ngác phai tàn nhớ anh

Mây trời ai nhuộm mà xanh

Tình ta ai nhuộm mà thành khói sương

Anh đi bỏ mặc con đường

Hàng thông xanh cũng u buồn lặng yên

Thương thay thân phận thuyền quyên

Anh hùng sao bỏ mặc thuyền chơi vơi

Lời yêu dệt mộng bên đời

Dìu em đến tận chân trời ước mơ

Nắng vàng lấp lánh se tơ

Thu qua đông đến mong chờ ước ao

Hãy cho em biết vì sao

Mùa thu thay áo tình nào dài lâu

Sông sâu bắc mấy nhịp cầu

Người đi không hẹn biết đâu mà tìm

Chiều nay cơn gió lặng im

Hoa vàng mấy độ lòng mình chơi vơi

Buồn ơi chiếc lá thu rơi

Một mình em giữa dòng đời lẽ loi!

CÂU THƠ THƠM HƯƠNG CỎ

Thơ Hồng Lĩnh

Em đi giữa mùa hoa đỏ

Tóc gió trong chiều đong đưa

Lời yêu em còn bỏ ngõ

Tình ơi em đã về chưa

Câu thơ còn vương màu nắng

Một thoáng chiều về mênh mông

Bên thềm bay tà áo trắng

Thầm gọi tên em mùa đông

Câu thơ thơm nồng hương cỏ

Ngả nghiêng bay giữa lòng ai

Ngoài hiên ánh trăng sáng tỏ

Chong đêm nhung nhớ thêm dài

Câu thơ khắc vào miền nhớ

Dệt ngày đầy những yêu thương

Buông lòng thôi em duyên nợ

Trăm năm một kiếp vô thường!

NGÀY ANH ĐẾN!

Thơ Hồng Lĩnh

Ngày anh đến mang theo cơn gió mát

Hương tình yêu tỏa ngát giữa tâm hồn

Ngày nắng vàng em ngỡ là hoàng hôn

Đêm vắng lặng không còn hờn vô cớ!

Ngày anh đến tình em còn bở ngỡ

Có lẽ nào ta thương nhớ người dưng

Nghe ngân vang tiếng hát giữa núi rừng

Lòng xao xuyến thổn thức từng nhịp thở

Ngày anh đến suối nguồn thôi cách trở

Như đồng khô nắng hạn đỗ mưa rào

Dòng sông xanh lấp lánh những vì sao

Trái tim em nhuốm màu tương tư lạ!

Một cảm xúc vỡ oà xao xuyến quá

Hai tâm hồn đồng điệu họa vào thơ

trái tim yêu đôi khi thật dại khờ

Quên sóng gió đêm mong chờ ngày nhớ

Ngày anh đến mùa đông xin nhường chỗ

Hạnh phúc này em cứ ngỡ là mơ

Tình đôi ta phải chăng chẳng bến bờ

Vượt bảo tố đêm mơ về bến đỗ!

DỊU DÀNG MÙA XUÂN

Thơ Hồng Lĩnh

Em khoe áo mới bên sông

Phố chiều nghiêng nắng phố hồng áo em

Ngàn hoa đua sắc buông rèm

Mùa Xuân thức giấc nhìn xem phố phường

Ai hong sợi nhớ sợi thương

Say mùa lá ngủ miên trường quên rơi

Nhà ai vang khúc nhạc mời

Ngọt sao câu hát người ơi đừng về

Bên nhau tình vẫn sơn khê

Chiều nghiêng che mái tóc thề ngang vai

Gót hoa nhẹ bước trang đài

Đợi em qua nhặt lá cài duyên tơ

Vườn yêu mở lối mong chờ

Hoa mơ nở trắng vần thơ đợi người

Dịu dàng em đến bên đời

Là thiên thu của đất trời vào Xuân!

NGÔN NGỮ TÌNH YÊU!

Thơ Hồng Lĩnh

Anh hỏi em hoài yêu anh không

Vu vơ em nói chuyện lòng vòng

Ngập ngừng em bảo người xa lạ

Chẳng thèm yêu đâu chẳng lấy chồng

Em bảo đừng chờ em mùa đông

Nếu đã yêu ai cứ thật lòng

Xuân thì ngắn ngủi chờ chi mỏi

Cải đã vào mùa cứ trổ bông

Em dấu tình mình dưới dòng sông

Anh tìm kiếm chi giữa cánh đồng

Để mùa lúa chín vàng lên tóc

Từ độ quen người tình mênh mông

Em dấu tình em vào mùa đông

Để xem ai đó có thật lòng

Lời yêu mỏng mảnh như làn khói

Sợ gió đổi mùa phí hoài công

Anh mang tặng em một đóa hồng

Vẫn là câu hỏi yêu anh không

Sao không nhìn vào mắt em đấy

Chẳng thèm yêu đâu chẳng lấy chồng!

NGÀY CHUNG ĐÔI

Thơ Hồng Lĩnh

Ngày nào ta chung đôi

Trong màu áo tinh khôi

Mây bay về cuối phố

Suối tóc em lả lơi!

Dòng sông êm êm trôi

Lặng nhìn ta chung đôi

Khóm hoa vừa hé nụ

Cỏ xanh gợn chân trời

Tình nồng lên đôi môi

Thu về giăng muôn nơi

Sắc bằng lăng tím biếc

Thiên đường nào xa xôi!

Mùa hoa vàng rơi rơi

Cho tình yêu lên ngôi

Bên nhau mình chung bước

Đi về phía cuối trời!

Từ ấy mình chung đôi

Tuyệt vời tình yêu ơi

Em yêu anh biết mấy

Em hạnh phúc nhất đời.

TÌNH YÊU TRÊN BIỂN

Thơ Hồng Lĩnh

Đứng trước biển em thấy mình bé nhỏ

Có anh bên em nơi đó bình yên

Chiều dần buông tím biếc cả mạn thuyền

Én chao nghiêng tìm về miền trú ẩn

Hoàng hôn xuống cho lòng ai ngơ ngẩn

Trước biển xanh con sóng biếc dạt dào

Sóng vươn mình như hái những vì sao

Soi sáng những nơi nào em anh đến!

Giữa mênh mông đại dương không bờ bến

Anh đưa em qua khắp nẻo thế gian

Nơi có biển xanh gió hát mây ngàn

Có đường chân trời cắt ngang mặt biển

Em sẽ theo anh dù thuyền không cập bến

Khi sóng êm đềm hay lúc thủy triều lên

Nắm chặt tay anh em đi khắp mọi miền

Nơi thời gian và không gian hoà quyện!

Nơi tình yêu với bao điều màu nhiệm

Vạn vật lạc vào xứ sở thần tiên!

Có anh em thấy đời bình yên!

HAI MỐI TÌNH!

Thơ Hồng Lĩnh

Anh có mơ một lâu đài trên cát?

Chiều bên em nghe biển hát rì rào

Sóng dỗi hờn tung bọt trắng lao xao

Hoàng hôn ngả hoà vào cùng giọt nắng!

Ai biết được từ nơi nào biển mặn?

Em yêu anh sâu nặng bởi vì đâu?

Không thành lời nên biển mãi thẳm sâu

Để sóng chờ đến bạc đầu từ đấy

Em đã mơ mỗi sớm mai thức dậy

Nghiêng tay mình hứng lấy chút tinh khôi

Sánh vai anh đi về phía cuối trời

Hương muối mặn bên đời se duyên nợ

Biển và em nồng nàn như hơi thở

Đôi khi hờn vô cớ chỉ vì yêu

Em đi giữa hai mối tình tuyệt diệu

Biển và anh bên em mãi sớm chiều

KHÓI LAM CHIỀU!

Thơ Hồng Lĩnh

Đưa em về anh chết lặng ngẩn ngơ

Người em yêu không bao giờ trở lại

Mang bên mình bóng hình em mãi mãi

Yêu em nhiều người em gái giao liên!

Chiếc lược kỷ vật vẫn còn khắc tên

Anh làm rơi em bắt đền anh mãi

Tóc em dài hương hoa còn đọng lại

Người yêu ơi anh khắc khoải đợi chờ!

Hẹn ngày về em đợi bến sông mơ

Mình bên nhau kết tròn đôi duyên nợ

Màu hoa cưới mình thành chồng thành vợ

Ước nguyện đơn sơ tan vỡ từ giờ!

Khói lam chiều anh lẽ bóng chơ vơ

Ngày gặp anh em trao thơ liên lạc

Đồn biên phòng hôm nao anh đứng gác

Mãnh bom rơi tan nát cõi lòng anh!

Em ở lại với hoa nắng trời xanh

anh hát ru giấc mộng lành em nhé

Mai lên đường mang theo người vợ trẻ

Hãy cùng anh em nhé mình hành quân!

CÓ MỘT MÙA THU EM QUA ĐÂY

Thơ Hồng Lĩnh

Có một mùa thu em qua đây

Có một mùa thương tà áo bay

Chiều nay cơn gió vương màu mắt

Lá úa trên cành lúc chia tay

Có một mùa vắng dáng thơ ngây

Từ độ vàng hoa nắng hao gầy

Hư vô phong kín hồn dã thảo

Một cõi đi về em có hay?

Có một mùa chín trái tương tư

Rơi xuống đời nhau buổi giã từ

Mộng ước chưa thành bờ tan chảy

Giọt lệ trang đài ướt phong thư

Có một mùa nhớ gọi tên em

Tương tư trăng rụng rớt bên thềm

Tinh cầu giá lạnh rơi xuống thấp

Ánh sáng lập loè trong sương đêm

Có một mùa đông anh lang thang

Góc phố rêu phong phiến lá vàng

Dấu xưa vụn vỡ trong lòng nhớ

Đôi bờ cách trở một riêng mang

MÙA THU KỶ NIỆM

Thơ Hồng Lĩnh

Giao mùa rồi chiếc lá cũng bay xa

Chiều cuối thu nhạt nhoà hanh hao nắng

Chiếc lá rơi bên thềm sao thầm lặng

Phố im lìm hoang vắng bước em qua

Hoa cúc vàng chẳng còn nét kiêu sa

Hoàng hôn ngã chiều tà sau vòm lá

Gió heo may nhớ thu buồn đến lạ

Khóm trúc vàng tàn tạ đến xác xơ!

Anh nói yêu em đến tận bến bờ

Như thông xanh không bao giờ thay lá

Con đường xưa bước quen thành xa lạ

Khói lam chiều nghiêng ngả dưới tàn thu

Đã xa rồi ngày tháng dưới sương mù

Kỷ niệm về miền trung du tê tái

Khoác vai em sương đêm còn đọng lại

Những cánh hoa vương vãi nhớ vô cùng

Đã xa rồi dạ vẫn nhớ người dưng

Em lạc bước giữa muôn trùng vắng vẻ

Chợt tiếc nuối thời gian qua lặng lẽ

Gió Giao mùa khe khẽ cuối mùa thu!

Trả lời